Anh đội viên thức dậy
Thấy trời khuya lắm rồi
Mà sao Bác vẫn ngồi
Thì ra Bác mất ngủ
Anh đội viên nói nhỏ
Xăng tăng giá Bác ơi
Bác bảo Bác biết rồi
Mười chín nghìn một lít
Anh đội viên xụt xịt
Xe cháu xe tay ga
"Xe Bác Toyota
Chú khổ sao bằng Bác"
Hai Bác cháu phờ phạt
Vì lạm phát dâng cao
Và họ cùng ước ao
Cầu cho lương " lên giá".
B2:Đêm nay Bác không ngủ
Ngày mai Bác ngủ bù.
Anh đội viên gật gù
Ồ…! Bác thức làm chi thế !
Bác lấy trong túi áo
Bộ bài Sì mới toanh.
Đặt ra giữa chiếu manh
- Bác cháu ta cùng đánh.
Anh đội viên chóng vánh
Đã thua sạch cả tiền.
Nhưng anh vẫn còn nghiền
Anh vay tiền chơi tiếp.
Anh hối làm sao kịp
Bác cờ bịch cao tay
Bài năm con Đầm, Tây
Bác có năm cả thẩy.
Anh đội viên nóng nẩy
- Bác gì mà ăn gian.
Tiền cháu kiếm khó khăn
Bác vơ tàn nhẫn thế ?
Anh đội viên chụp ghế.
Bác vội vã phân bua :
- Cờ bạc có được thua,
Đừng nóng. Ta chơi lại.
Anh đội viên nghi ngại
Đánh nữa lại thua sao ?
Bác chơi cờ bạc gạo,
Ta gỡ lại làm sao !
Bác xem ra biết lỗi
Đưa cho anh năm ngàn
- Cầm lấy. Đừng phàn nàn
Tối mai ta chơi tiếp.
Anh đội viên đếm bạc
Thấy nhiều tờ bị rách.
- Bác đổi cho cháu đi,
Bác tiếc mà làm chi
Toàn tiền Bác được bạc.
Sau một lúc trầm lặng
Bác suy nghĩ đả thông
Nhưng bụng tức cành hông :
- Đưa đây tao đổi lại.
Đang ngủ chợt thức dậy
Anh đội viên giật mình
Bác vẫn ngồi đình huỳnh
Hai tay Bác thoăn thoắt.
Anh đội viên rình rập
Xem Bác làm cái gì.
Anh thấy thế cũng kỳ
Nhòm việc riêng của Bác.
Nhưng không thể làm khác
Vì anh quá tò mò.
Anh ghé mắt thăm dò
Xem thực hư sự việc.
Giường bên kia mải miết
Bác đang rất miệt mài
Làm việc cho ngày mai
Bác đang dán tiền rách!
Lòng Bác sao trong sạch!
Anh đội viên nhủ thầm.
Và trong tận thâm tâm
Anh một lòng kính phục.*
B3:Như có Bác Hồ trong Nhà Thương Chợ Quán,
Bác vừa ra là chúng chém bay đầu.
B4:Đêm nay bác không ngủ
Vì bác ăn chưa đủ
Bác nhìn lên cái tủ
Bác lấy trái đu đủ
Bác ăn cho nó đủ
Rồi bác mới đi ngủ
B5:Hôm nay Bác không ngủ
Bác thay bỏ đồ ngủ
Bác ra khỏi phòng ngủ
Bác đi lại gần tủ
Bác thấy trái đu đủ
Nhưng rồi Bác tự nhủ:
“Chia ra ăn sao đủ?
Mình đâu phải Hạng Vũ
Đánh bại được cả lũ
Không khéo xịt máu mủ.”
Thế là Bác không ngủ
Bác tiến lại gần tủ
Bác mở cảnh cửa tủ
Bác lấy trái đu đủ
Bác thấy nó hơi cũ
Thì ra nó bằng mủ!
Quê quá.. Bác đi ngủ.
B6:Đêm nay bác không ngủ,
Ngày mai bác gật gù .
Anh đội viên giả mù:
“Không ngủ thì … bác thức!”
Thấy thế bác nổi bực
Vì chú chẳng quan tâm,
Nên bộ mặt hầm hầm
Lấy bộ bài rủ đánh.
Anh đội viên thẳng tánh:
“Muốn đánh cũng được thôi,
Nhưng chắc bác biết rồi:
Cháu chỉ chơi tiền mặt.”
Bác vẫn ngồi gục gặt:
“Thì cháu cứ an tâm,
Tiền bạc chẳng ăn nhằm
Bác đây có nhiều lắm.”
Lúc đầu chơi sáu tấm,
Bác cứ bị gục (tùng) hoài.
Mới mấy ván lai rai
Tiền bác vơi một nửa.
Bác vội vàng bào chữa:
“Bài sáu lá chú hên,
Thôi ta đánh tiến lên,
Bác sẽ cho chú biết.”
Anh đội viên vội liếc,
Thấy bác đang gật gù
Đôi mắt vẫn chưa mù
Nó rạng ngời, sáng hoắc!
Anh đội viên vội gật:
“Cháu chìu bác một phen,
Nhưng cháu nói thật nghen:
Tiến lên, cháu dở lắm!”
Miệng bác thầm lẩm bẩm:
“Đồ cái thứ ranh con,
Đừng có giả bộ non
Ý mày tao đã thấu.”
Nhưng mới vừa vào đấu,
Được một ván đầu tiên
Bị chặt hẻo triền miên
Bác thua gần sạch vốn.
Bác vội vàng ngồi xổm:
“Thôi không đánh tiến lên,
Cái này mày cũng hên
Bây giờ binh xập xám.”
Mặt bác đã chuyển xám,
Anh đội viên hết hồn
Trong dạ đã bồn chồn:
Thôi đành chìu lần nữa.
Bác cho bài vào giữa,
Xào tới rồi xào lui …
Sao một thoáng lui cui,
Bác chia nhanh thoăn thoắt.
Anh đội viên tái mặt,
Thôi gặp God’s gambling
Nhưng thật quá thình lình
Anh cầm luôn bốn số.
Bác bị thua một vố,
Lại chơi tiếp ván hai
Anh đội viên hai tay
Xoè ra luôn năm lá.
Mắt mở tròn, miệng há
Bác tức muốn cành hông,
Bao năm tháng khổ công
Thua sạch trong một thoáng.
Bác mỉm cười rào đoán:
“Chắc là chú ăn gian,
Chớ sự thật trong hang
Bác đã rèn rất kỷ.”
Sao chú đây có thể,
Ăn bác sạch cả tiền.
Thôi cháu hãy cảm phiền
Cho bác đây mượn tạm
Anh đội viên thông cảm,
Vì bác mượn lần đầu
Nên đành móc bao hầu,
Đưa ít tiền bác mượn.
Nhưng bác còn cố gượng:
Thêm chút nữa đi mà.
Tội nghiệp bác đã già,
Anh đội viên đồng ý.
Bác luôn luôn tỉ mỉ,
Vì không muốn thua thêm
Nên nhỏ nhẹ êm đềm:
“Chúng ta chơi xì phé.”
Anh đội viên muốn té
Vì bác quá gian ngoan,
Nhưng anh lại chẳng màng
Muốn chơi thì chú tiếp.
Thương thay cho một kiếp!
Ngang dọc khắp Đông, Tây
Tiền theo gió theo mây …
Tan theo màn xì phé.
Mắt bác giờ muốn lé,
Nhìn vào mắt đối phương
Bác chưa được tỏ tường:
Sao hắn ta tài thế?
Thôi thì đành kiếm kế,
Mượn hắn thêm mười ngàn
Nếu hắn không sẵn sàng,
Ta cho đi … kháng chiến
Thấy sắc mặt bác biến,
Anh đội viên mất thần
Nên cũng phải lần lần,
Đưa thêm cho bác mượn.
Bác nhoẻn cười, dẫu gượng
Đổi giọng thật khoan dung:
“Thôi bác cháu ta cùng,
Chơi kiểu bài xì dách.”
Anh đội viên đã bạch,
Biết bác muốn chơi khôn
Trong dạ cũng bồn chồn,
Mà cái đầu phải gật.
Lần này bác chơi thật,
Nhưng không hiểu tại sao?
Bác lại ngó thật mau
Ra ở ngoài phía cửa.
Anh đội viên bật ngửa,
Không hiểu được chuyện gì
Lập tức ngay một khi
Cũng ngó theo hướng bác.
Không ngờ bác chơi gác
Chụp liền con ách rô,
Nhét dưới đáy ba lô,
Thản nhiên chia bài tiếp.
Sau một hồi mãi miết
Bác thấy anh chẳng nhìn,
Trong lúc bất thình lình
Bác thò tay xuống dưới ….
Trời cao còn có lưới,
Nên khi bác thò tay
Anh đội viên nhíu mày:
“Ơ! sao bác chơi lận?”
Vừa tức lại vừa hận,
Nhưng tẩy lộ mất rồi!
Bác chỉ đành than ôi :
“Bác chỉ đùa với cháu!”
Anh đội viên tức máu:
“Thôi cháu phải đi nằm,
Gà đã gáy canh năm
Cháu đây buồn ngủ quá.”
Mắt bác như có hoả
Trợn trắng lên nhìn anh:
“Đồ cái thứ ma ranh,
Ăn xong rồi muốn ngủ ???”
Anh đội viên ủ rủ:
“Thôi ngủ đi bác ơi!
Nếu bác có muốn chơi,
Ngày mai ta chơi tiếp.
Nhưng không được chơi bịp,
Tiền mặt bác còn không?
Ngày mai chớ có hòng,
Cháu đây cho bác mượn.”
Bác gượng cười đỡ ngượng:
“Thôi cháu đi ngủ đi,
Nếu không có việc gì,
Ngày mai ta chơi nữa.”
Nhưng bác còn chất chứa,
Trong lòng nỗi niềm riêng;
Chờ khi anh đội viên
Ngủ say, bác sẽ tính.
Anh đội viên cung kính:
“Chào bác, cháu ngủ đây.”
Chỉ trong thoáng một giây,
Pho pho … anh đã ngáy.
Bác không cần áy náy,
Đến sát cạnh bên anh
Tay mền mại loanh quanh,
Gần lưng quần của chú.
Anh đội viên kêu rú:
“Trời! bác muốn nàm chi?
Sao thấy bác quá kì,
Muốn gì mà cứ mó???”
Anh đội viên nhăn nhó,
Tưởng rằng bác Pê đê
Nhưng bác giả cười hề:
“Bác đắp mền cho cháu.”
Anh biết bác nói láo,
Nhưng phải cố làm thinh,
Nếu như bác bất bình
Cuộc đời anh chắc hẻo.
Anh nói mà miệng méo:
“Thôi bác đi ngủ đi,
Thức mãi đễ làm gì?
Ngày mai còn chơi tiếp.”
Bác tỏ ra hào hiệp:
“Thôi chúc cháu ngủ ngon,
Việc nước với việc non
Chúng ta còn phải gánh.”
“Thiệt là thằng trời đánh!”
Miệng bác luôn rủa thầm,
Nhưng trong tận thâm tâm
Bác phục tài của chú.
Giờ đây bác buồn ngủ,
Nên khi mới vừa ngồi
Thì ôi thôi! Hỡi ôi!
Đôi mắt già đã nhắm.
Thoáng chút đã chìm đắm,
Trong mộng mị, mơ màng:
Mơ thấy sao nhiều vàng ?
Ngày bác đã toàn thắng!
Bác huyên thuyên , luyến thoắn
Mặt hớn hở vui tươi,
Miệng bật lớn tiếng cười:
“Ha ha!… Ta đã thắng!”
Anh đội viên giật bắn,
Vì tiếng cười quá to
Anh mở mắt đắn đo
Nhìn sang giường của bác.
Anh thấy chùm râu bạc
Bay phất phới … lưa thưa …
Trong những tiếng cười đùa,
À! thì ra bác mộng!
Đêm nay bác đã ngủ,
Ngày mai hết gật gù!!!!!!!!!!
Đêm nay bác không ngủ
Ngày mai bác ngủ bù
Anh đội viên gật gù
Đúng là bác vĩ đại…
Anh đội viên thức dậy
Thấy trời khuya lắm rồi
Mà sao bác vẫn ngồi
Tay phím tay cua chuột
Anh đội viên sốt ruột
Lén xem bác làm gì
Rón rén lại gần thì
Thấy bác đang đánh chế
Anh đội viên thấy thế
Gạ bác đánh sô lô
Bác chợt cười hô hô…!
Chú đánh sao lại bác!
Anh đội viên khoác lác
Bác chấp cháu chọn Shang
Còn bác Palmyrian
Cháu sẽ cho bác …chết
Bác cười: “Bác chấp hết
Chú mau lập mạng đi
Bác cháu ta cùng thi
Xem chú hay bác giỏi”
Anh đội viên hồ hởi:
“Rồi bác sẽ biết tay
Nội trong đêm hôm nay
Bác sẽ thua tan nát”
Vào trận mới 9 phút
Anh đã bấm lên đời
Môi anh nở nụ cười
Trận này lên đời sớm
Nào ngờ gặp phải cớm
Bác đâu phải con gà
10 rưỡi có lạc đà
Chạy tung tăng tìm địch
Anh đội viên rục rịch
Đang chặt gỗ đào vàng
Chợt thấy tiếng kiếm vang
Bác đưa lạc đà tới
Anh đội viên không vội
Vác dân đập lạc đà
Anh biết đâu rằng là
Bác đã nâng cấp giáp
Anh đội viên hoảng hốt
Chạy dân ,khắp bản đồ
Nhưng anh lại hồ đồ
Bánh xe chưa nâng cấp
Lạc đà chém tới tấp
Dân chẳng biết chạy đâu
Anh đội viên thua đau
F10, đòi chơi lại
Bác cười rất khoan khoái
“Chú đã sợ chưa nào?”
Anh đội thì thào:
“Bác cháu mình đánh lại”
Anh đội viên lập mạng
Lần này chuyển Assyrian
Bác chẳng hề so bì
Chọn Palmy lần nữa
Vào trận phút thứ 8
Anh đội viên bo thành:
“Lạc đà bác chém thành
Có mà đến mùa quýt”
Anh yên tâm làm thịt
Nhẩn nha bấm lên đời
Ngoài trời hãy còn trời
Bác thật là cao thủ
Thì ra bác tự nhủ
Kiểu gì nó bo thành
Thôi thế ta lên nhanh
Chuyển sang ta đánh pháo
Thế là thành tan nát
Lạc đà bác xông vào
Dân biết chạy làm sao
Anh ngậm ngùi đành quit
2 trận thua tan nát
Lòng phục bác biết bao
Quân sự, bác tài cao
Mình thua thì cũng đúng
Anh đội viên lúng túng
Bác chơi giỏi quá đi
Cháu chẳng dám so bì
Thua tâm phục .